Càng ngày người Việt tỵ nạn càng đổ dồn về Cali. Ở đây người ta được ấm lạnh tình đồng hương với con số khá đông. Từ đó, vấn đề nơi ăn chốn ở đã được đặt ra như một phức tạp và gay cấn. Share phòng trở thành một chủ đề được bàn tán hàng ngày bởi những rối rắm vừa bi vừa hài... xảy ra thường xuyên chung quanh sinh hoạt đó.
"Share Phòng, Share Tình" là một phóng sự có cái tự rất lai căng nhưng người ta thấy rất khó mà tìm ra chữ nào khác hơn trong tiếng Việt để thay thế cho hợp tình, hợp lý.
Trường thiên phóng sự tiểu thuyết này gồm có 4 cuốn: Cây Thù Lá Oán, Xót Xa Dồn Lại, Mấy Thuở Thu Ca và Đứt Chỉ Cà Tha.
Ở đây, người viết hy vọng trình bày một góc cạnh rất nhỏ của một hoạt cảnh lớn để bạn đọc từ đó cảm thông và khóc cười với vấn nạn này. Lâm Tường Dũ
Ngọc trăn trở suốt đêm không ngủ được. Lệnh đuổi phòng của bà chủ ban ra hồi chìêu là một ưu tư lớn đối với nàng. Ngọc đang xét lại chuTlg quanh sinh hoạt của hai mẹ con nàng đối với vợ chồng chủ nhà trong thời gian qua. Thời gian sáu tháng không dài không ngắn so với cuộc sống của người ty nạn mới tới Mỹ, công ãn việc làm còn bấp bênh. Sự hội nh')p vào xã hộj. mới cũng không kém phần gay go.
Thựcthà mà nói, mặc dù ở có trả tiền phòng, nhưng Ngọc có phần "ngán" vợ chồng Huy. "Ngán" ở đây có nghĩa vừa cung kính, vừa chịu phần lép vế. Từ chỗ đó, trong mấy tháng share phòng, mẹ con Ngọc được vợ chồng Huy coi như người trong nhà, và như vậy, ngoài nhiệm vụ trả tìên hàng tháng, Ngọc còn phải phụ đi chợ, nấu ăn, giặt quần áo và giữ nhà. Bù lại, ngoài hai trãm rưởi tìên phòng, mẹ con Ngọc không phải trả thêm một khoản phí tổn nào mà lại được ăn uống ké miễn phí với vợ chồng chủ nhà.
Cái việc miễn phí này so với mức sinh hoạt của thời kỳ đắt đỏ tại thủ đô quận Cam quả là một cái giá rất hời cho người đi ở share, nhất là người đó còn lãnh trợ cấp xã hội, dư giả food stamp để vớt vát sang chuyện khác. Bởi vậy Ngọc rất khoái được ở share phòng nhà này.
Mỗi buồi sáng, trong thời kỳ còn học anh vãn lớp ESL, Ngọc được bà Huy cho quá giang đến trường học trên đường đi làm của bà. Buổi trưa Ngọc lon ton đón xe Bus trở về. Gần đây thời khóa biểu làm việc của ông bà chủ nhà thay đổi. Ông Huy, chủ nhà, có nhiệm vụ đưa Ngọc đến trường mỗi sáng sớm. Có lẽ khúc quanh cuộc đời đi ở share của Ngọc biến chuyển từ lúc này.
Ngọc xét lại: ông Huy rất đàng hoàng. óng chăm sócNgọc trong tưthếnhưmột sponsor không hơn không kém, nghĩa là rất'chừng mực. Cái gì cần giúp đỡ, ông ta vui lòng ngay. Đìêu gì cần hllớng dẫn, ông ta gật đầu ngay. Quan hệ giữa mẹ con Ngọc đối với người đàn ông chủ nhà có khoảng cách và vi thế rõ ràng. Ngọc quên ràng, mỗi người đàn bà thường ngắm nhìn sự thân thiện của hal người khác phácbầng đôi mắtxiêuvẹo hơn, bằng một suy nghĩ mông lung hơn.
Hồi bà Huy còn giúp Ngọc phương tiện đi học thì buối trưa Ngọc về nhà bằng xe bus. Ngọc về đến nhà rất muộn. Kể từ khi ông Huy thay thế bà làm tài xế đưa Ngọc đi học thì bà lại thấy Ngọc trở về nhà rất sớm. Theo ý bà Huy thì chồng bà đã có ưu ái Ngọc hơn, có thể ông Huy đã bỏ cái gỉờ "break" buồi trưa để chở Ngọc về. Việc này không biết đúng hay sai, nhưng chỉ cần suy nghĩ tới chỗ đó, bà Huy đã thấy khó chiu rồi, đã thấy có một cái gì lung lay chung quanh tình cảm của chồng; và thco bà, phải cất đứt sự "thân thiện" gay cấn này sớm chừng nào tốt chừng ấy giữa chồng và "sương phự' ớ share phòng. Nói với chồng thì bà thấy khó quá, bởi bà không nắm được một bầng chứng cụ thể nào về việc "Huy quá ưu ái Ngọc". Dễ hơn hết là đuổi Ngọc đi chỗ khác bởi một duyên cớ mờ mờ nào đó thì tiện hơn.
Trước buổi cơm chìêu, bà Huy có bàn qua v'ới chồng về sự việc này. Bà vin vào lý do, Ngọc có đứa con nhỏ ở trong ngôi nhà khang trang của bà rất bất tiện. Tuấn, đứa con trai của Ngọc thường hay nghịch phá những đồ vật quý giá trong nhà. Nếu để mẹ con Ngọc ở lại, e rằng có lúc nào đó nó sẽ gây thất lợi trong nhà.
Huy là "tuýp" người đàn ông rất chìêu vợ. Nghe vợ nói vậy, ông cũng thấy có một cái gì bất ổn trong lý do đuối người, nhưng ông ta cũng ỡm ờ, và vì không muốn gây ra sự lục đục trong gia đạo, ông dành quyền quyết định cho vợ.
Riêng Ngọc, nàng quả còn non trẻ với đời sống ở xứ Mỹ này, nàng cũng lại rất khờ khạo trong kinh nghiệm hạnh phúc lứa đôi. Cho nên khi nghe bà Huy vin ra lý do trên để "mời" hai mẹ con nàng đi nơi khác, nàng cảm thấy rất hợp lý đối với gia dmh chủ nhà. Còn hợp tình thì quả là nàng không may mắn.
Mà Ngọc không may mắn thật, bởi tửlúc có ông Huy chở nàng đến trường, thì Ngọc lại quenvới Hoàng, người bạn trai cùng lớp. Anh chàng này trưa nào cũng chở giúp Ngọc về nhà sau giờ tan trường. Sự trùng hợp quái ác này chính là mối ưu tư rất chính đáng của bà Huy, khi bà nghi ngờ ông chồng đã "thân thiện" mạnh mẽ với người ở share phòng nhà bà. Mặc dù đuổi Ngọc, mỗi tháng bà bi mất đi hai trăm rưởi đồng tìên phòng, nhưng mà đở phải lo hơn trong tương lai có thể bi mất chồng.
Dưới mắt bà, Ngọc là gái một con rất có nét. Nàng tuy không đẹp, nhưng sức quyến rũ của thể dáng có thể làm cho Huy té vào "nồi chè" rất thơm rất bùi của nàng. "Đàn ông nào không khoái của lạ", bà Huy cực đoan nghĩ rõ ràng như vậy. "Hơn nữa, nếu cứ tạo đìêu kiện dễ dãi cho đôi bên có dip "cảm thông" nhau hoài thì nguy hiểm quá. Xa nhau còn hít nhau nghe rầm rầm, đằngnày Ngọc ở nhà bà, giờ giấc lại tréo cẳng ngỗng với nhau, "ông trời" mà cấm cản nổi mấythàng cha đàn ông khi đã chịu rồi thì núi nào cũng leo, hang cua nào cũng bắt. Thôi, cứ tống mẹ nó đi, rồi hạ hồi phân giải..."
Sáng thứ bảy, nghỉ học, mặc dù đã mười giờ sáng, nhưng Tuấn, con Ngọc vẫn ngủ chưa đậy. Ảnh hưởng của đêm vừa qua thức quá khuya coi Tivi~ Ngọc vỗ khẽ vào vai Tuấn đánh thúc con. Còn hai tuần nữa là đến cuối tháng, kể từ bây giờ phải lo kiếm chỗ share phòng là vừa. Toan tính này cứ chờn vờn trong đầu óc Ngọc. Nhìêu lần rồi trên xe với Huy, Ngọc muốn hỏi thăm người đàn ông chủ nhà này, "Dù gì người ta cũng đã qua Mỹ mười mấy năm, cũng rành hơn mình." Cũng có thể ông ta quen với nhìêu chủ nhà, gởi gấm mmh tới đó ở thì cũng đỡ hơn." Nhưng nhìn cái vẻ đạo mạo của Huy, kiểu im lặng lười biếng bắt chuyện của ông ta làm cho Ngọc hơi ngan ngán. Huy thì hổ thẹn vtli Ngọc về cái chuyện vợ mình đã mời người ta ra khỏi nhà một cách ngang xương. Đìêu này chứng tỏ rằng Huy đã nể vợ hơi quá đáng. Dưới mắt người ngoài, chàng ta thuộc loại "thờ bà". Phải chi Ngọc qua Mỹ lâu rồl thì không sao. Nàng sẽ không lấy làm lạ về chuyện một người chồng dành mọi quyền quyết định cuộc sống cho vợ. Ở cái xứ Mỹ này mà, đàn bà đúợc coi như trên cơ đàn ông. Đàng này Ngọc là dân mới qua đầu óc nàng còn hơi hám Việt Nam, Ngọc thếnào cũng chê cười mình. Từ chỗ đó, Huy có vẻ bẻn lẽn mỗi ìân đối diện với Ngọc.
Thời gian cứvùn vụt trôl qua. Chỉ còn hai ngày nữa, theo hạn đinh, Ngọc phải "mư' ra khỏi căn nhà đang ở. Bà Huy thì có vẻ thúc bách hơn, ngày nào bà cúng hỏi Ngọc đã tìm ra chỗ ở mới chưa. Ngọc cứ ừ hử cho xong chuyện, Bây giờ Ngọc mới thấm thía dán cái tình đời giữa người cũ và người mới. Lúc trước ngl.lời ta mong mình về ớ'bao nhiêu, nay cần đuổi đi, cũng gấp rút như vậy Tựái của một người chân ướt chân ráo trên xứ người của Ngọc bỉ khuấy động mạnh. Dù chưa tìm ra được nơi ở mới, nhưng nàng cũng cố gắng dửng dưng bình tĩnh trước những lời thãm đò của bà Huy.
Ngọc cũng đã theo lời chỉ dẫn của một số bạn bè cùng trường, mỗi ngày lặn lội ra chợ Man Wah, đòm hai bên hông chợ tìm những tấm giấy share phòng. Người ta đán ở đó như một phương thức quảng cáo giữa chốn công cộng. Nhìêu nơi khi Ngọc gọi điện thoại tới thăm hỏi, được trả lời vồn vã nhưng giá cả thì lại mắc quá, ngoài túi tìên chi thu của Ngọc. Còn nơi nào tìên bạc hời một chút thì họ lại không chiu cho con nít ở. Cuối cùng, Ngọc cũng phải nhờ tới Huy. Dù sao, ông chủ nhà này. Cũng hiểu rõ hoàn cảnh Ngọc. Ngọc hy vọng người đàn ông đó sẽ giúp mẹ con nàng một rân nữa.
Buổi sáng thứhai, thayvì đưa Ngọc đi học như thường Dlệ, Huy chở Ngọc tới nhà Toàn, người bạn cùng sở, giới thiệu cho mẹ con Ngọc được share phòng. Nhà Toàn nằm gần ngã tưđường Brookhurstvà đườngTrask, ngay cạnh trường học của Ngọc. Vê mặt di chuỵển từ vị trí nhà này rất thuận tiện. Theo lời Huy gửi gấm, Toàn cũng dồng ý lấy giá hai trăm đồng một tháng, để mẹ con Ngọc ở căn phòng khá rộng, cạnh khu vườn phía sau, có lối đi riệng.
Người chủ nhà mới này, mới nhìn cũng na ná giống Huy, khoảng bốn mươi mấy tuổi, có đôi mắt sáng, đính thêm vầng trán cao và nụ cười hết sức nghiêm nghị. Chỉ tiếc có đôi môi thâm, gò má hơi đầy, trông không đẹp trai mấy.
Huy không nói nhìêu với Ngọc về người chủ mới này. Đại khái, qua Huy, Ngọc biết đây là một người đàn ông đã ở Mỹ khá lâu, hiện làm nghề tiện, có số long khá vững. ông ta đã ly dị hơn bảy nãm, có con nhưng hai đứa con sống với mẹ. ông rất thích con nít, lý do này khiến ông ta đã bằng lòng cho người đàn bà có con ở share phòng. Căn nhà này Toàn mới mua được chín tháng, ba phòng ngủ, hai phòng tắm. Một phòng tắm nằm ngay trong Master Bedroom tức phòng ngủ chính của chủ nhà. Khi mua nhà được vài tháng, Toàn đã sửa garage lại thành một phòng ngủ khá rộng để cho share. Hiện trong nhà Toàn có hai chàng thanh niên độc thân share hai phòng. Mẹ con Ngọc trấn ở cái garage. Nếu Huy không nói ra, Ngọc cũng không biết đây là một garage sửu lại thành phòng, bởi vì dưới mắt Ngọc, nó tươm tất không thua gì một căn phòng thứ thiệt.
Đã đỡ vì tìên phòng quá rẻ, đến ngày dọn nhà, Ngọc còn được ông chủ mới giúp đỡ cho chiếc xe van chớ đồ đạc Ngọc cám ơn ông Huy rối rít. "Không ngờ trong cái tâm tình thầm lặng ấy lại chứa một tấm lòng quảng đại ghê gớm." Nghĩ đến đây, nhìêu khi Ngọc tiếc: Sao Huy lại gặp phải một bà vợ khó tính và có phần hẹp hòi như bà Huy.
Riêng bà Huy, tống được Ngọc ra khỏl nhà bà mừng quá chừng. Buổi cơm chìêu hôm đó, mặc dù vắng mẹ con Ngọc, bàn ãn có vẻ hơi buồn, nhưng bà Huy lạì ăn rất mạnh. Bà vui ra mặt theo cái kiểu vừa giúp chồng thoát được một sa ngã cận kề. Ông Huy không có ý kiến gì Ông giử kín chuyện đi mướn phòng giúp Ngọc. Ông cũng đã dặn Ngọc im lặng trong việc này, và chỉ nói mơ hồ cho bà Huy về cái địa chỉ mới gần khtl Vlệt Nam. Và Ngọc cũng đã buông lời cám ơn tha thiết đến vợ chồng Huy trong thời gian qua đã giúp đỡ mẹ con nàng quá nhìêu. Ngọc cũng đã nhấn mạnh yếu tố"gần trường học" đối với nơi ở mới cho bà Huy nghe. Ngụ ý rằng "từ nay ông Huy sẽ không còn ]én lút làm tài xế cho nàng nữa."
Khi giao chìa khóa nhà và phòng cho Ngọc, người chủ nhà mới, Toàn, có dặn thòng một câu: "Hai chàng thanh niên share phòng trong nhà thuộc loại đàng hoàng, đứng đắn. Tôi đi làm suốt ngày, tối mới về, cửa phòng luôn luôn mở. Nếu phòng tắm phía bên ngoài bi bận, cô có thể xử dụng buồng tắm trong phòng tôi." Nghe thì nghe vậy, nhưng Ngọc định bụng ràng sẽ không bao giờ làm chuyện ấy.
Lúc trước ở nhà Huy, mặc dù bà chủ nhà khó tính nhưng được cái là có hai người đàn bà. Bây giờ về ngôi nhà mới này, quả thực, "dương thịnh âm suy." Ba người đàn ông với sương phụ một con, Ngọc thấy có một cái gì lỏng lẻo? bất cân đối cho cái không khí ở nhà này. Còn nếu tính thêm đứa con trai của Ngọc, thãng Tuấn, thì là tới.. bốn ông đực rựa mà chỉ có một chị... hĩm thôi! Từ suy nghĩ như vậy, Ngọc hơi lao chao trong cách xử thế. Mỗi buồi tối ngồi ngoài phòng khách xem Tivi chung với những người trong nhà, nhất là tới những "xen" có âu yếm trên màn ảnh nhỏ, mấy trự đàn ông nhìn nhau cười khúc khích, khoái tỉ. Còn Ngọc thì đỏ mặt, hơi nong nóng ở ngực, chừng như có ai đang xúc phạm nhẹ nơi đó.
* * * Bữa nay Toàn không đi làm, chiếc Oldsmobile của ông ta vẫn còn đậu trước sân nhà. Ngọc thấy Toàn có vẻ bải hoải, ngồi ớ ghc dựa nơi phòng khách mà hai ngón tay Toàn cứ giựt lia giựt lịa trên sóng mũi, ra đìêu như đang bắt gió cho chính mình. Ngọc hỏi xã giao lấy lệ: - Anh Toàn bị cảm à? Người đàn ông lim dim đôi mất, gục gặc đầu. Cái kiểu làm biếng trả lời này làm cho Ngọc khó chịu. Khi Ngọc chuẩn bi quay vào trong, Toàn nói vói theo: - Cô Ngọc có dầu gió, dầu nóng gì không, cho tôi xin chút. Làm như không nghe, Ngọc đi thầng vào phòng mình. Nàng lôi chiếc xách tay nhỏ để trên đầu giường, lúc tìm chai dầu xanh. Ngọc vẫn thường gọi là dầu Đức trị bá chứng. Ngọc đem ra để trên bàn trước mặt Toàn, thốt lời: - Đâu anh xài đỡ cái này xem sao. Nghe nói hay lắm đó.
Toàn không đểý đến chai dầu, anh ta than bâng quơ: - Cái đời không có vợ con, bệnh hoạn thật là khồ. Ngọc thầm cười về cái câu tự giới thiệu lang bang như vậy. Cũng khá lâu rồi, từ khi về share phòng căn nhà mới, Ngọc chưa có dịp nói chuyện nhìêu với người chủ nhà đàn ông độc thân này. Nàng tiếp lời Toàn: - Sao anh không tìm một người đàn bà cho ấm nhà ấm cửa? Toàn đáp thật nhanh như sợ Ngọc rút lời lại: - Bây giờ đã có cô Ngọc rồi đấy! Ngọc phản đối rất tự nhiên: - Ý tôi muốn nói, một người vợ kia chứ! - Bộ cô Ngọc không biết tôi đã có vợ và đã ly dị à? - Đã có thì sao? Anh cũng phải tính đi bước nữa chứ... Lời qua tiếng lại, Toàn khám phá ra người đàn bà một con này cũng khá thông rninh. Bớt vậy vợ Huy ghen với cô ta là phải. - Lúc trước cô ở nhà cũ được bao lâu? - Gần... sáu tháng. Ngọc ngân nga tiếng "gần" như muốn kéo thêm chìêu dài của âm thanh. - Cộ đi cô có tiếc không? Ngọc đáp mạnh dạn: - Tôi có tiếc ông Huy. Ông ấy đàng hoàng, còn bà Huy thì hơi khó. Toàn chậm rãi: - Còn ở đây thì sao? - Tôi mới về một thời gian quá ngắn, cũng khó nói được Tuy nhiên, hình như không khí ở đây có phần nhẹ nhàng hơn. Thấy Ngọc chiu đối đáp, Toàn tấn công: - Cô nói không khí là nghĩa thế nào? Ngọc hơi bối rối: - Nghĩa là tôi thấy dễ chịu hơn về nhìêu mặt. Mải mê đối đáp, bây giờ chợt Ngọc chợt thấy mình nói hơi nhìêu. Hôi còn ở nhà Huy, đâu có cảnh tự do này. - Toàn mở nắp chai dầu xanh. Anh ta bôi nhẹ vào cổ, gợi chuyện lại: - Phải chi có người biết cạo gió thì đỡ quá... Ngọc biết ông chủ nhà muốn ướm lời, nhưng nàng cũng xuôi theo: - Tôi thì không chuyên môn, nhưng nếu anh muốn, thì tôi giúp cho... Toàn giả vờ do dự: - Thiệt hả Ngọc? - Chuyện này có khó gì đâu mà anh nghi ngờ vậy? - Không phải, mình tưởng Ngọc nói chơi chứ! - Anh cử ngồi ngay ngắn lại đi, Ngọc cạo cho? - Tưởng mình phải nàm chứ Ngọc?
Nghe đến chữ "nằm", tự đưng Ngọc thấy nhột nhột trên mí mắt, cái kiểu như sắp buồn ngủ. Hai ba năm rồi, kể từ ngày rời Việt Nam rồi lên đảo Sikiew, Thái Lan trước khi qua Mỹ, có một lần Ngọc "nằm" cho người bạn cạo gió. Đên khi tỉnh lạl, gặp thằng cha mắc dịch bán đồ khô trong building nó nằm kế bên mình, nó thủ thỉ đòi tuột quần lột áo, viện cớ đêm hôm khuya khoắt đừng có la, coi chừng trật tự nó bắt gặp đem lên văn phòng Thái Lan thì mất mặt hết. Cái kỳ đó, Ngọc mới lên đảo, nghe dọa sợ quá. Nhắm mẩt đánh lìêu cho thàng khốn nạn đó "ấy" một phát. Cũng tại vì tranh tối tranh sáng, rló cứ cà thập cà thò như thàng ăn trộm, rõ ràng không gãi ngứa được Ngọc.
Bây giờ đột nhiên nghe Toàn đòi "nằm", Ngọc thấy có cái gì bất ồn trong việc cạo gió này~ Tuy nhiên, ở đây đâu phải là trại Sikiew, xứ tự do mà lịt Ngọc đề nghị Toàn cởi áo nằm sấp trên cái loveseat ở phòng khách cho nàng làm việc. Toàn tần ngần chưa hài lòng. Anh ta đấu thêm: - Mình cạo gió là phải tránh gió, nàm ở cái phòng khách này chỉ tổ cho thêTn bệnh thôi. Mặc dù ý kiến của Toàn có vẻ rất hợp lý, nhưng Ngọc cứ cãi: - Mình đóng các cửa cho chắc lại.
Thấy không còn đôi co được nữa, Toàn cới áo nằm xuống, im lặng. Ngọc bỏ đi ra phía sau. Nàng lựa một cái muỗng cà-phê hơi nhẵn nhưng không bén. Trước khi trở ra ngoài, Ngọc quẹt thử trên cẩnh tay mình mấy cái. Bàn tay nàng cong ngược dịu dàng, mát rượi...
Rõ ràng Toàn bị bệnh. Nàng dùng dâu xanh xoa nhẹ lên lưng ngườì dàn ông, thấy có hơi nóng toát ra từ đó. Cái muỗng thì nhỏ, nhìêu ìân mấy ngón tay của Ngọc chạm vào mấy đốt xương sống của Toàn làm anh ta giựt nẩy người. Toàn muốn nằm sấp hoài, không dám nằm ngửa ra, vì sợ lộ cái "tẩy" bồi bích thì kỳ lắm. Ngọc thì cứ nhưvô tình, cô ta quào quào nhẹ hai bên đường gân cổ của Toàn, khiến mầt Toàn long lên sòng sọc, hai con ngươi chạy nhảy láo liêng muốn bật ra ngoài. Ngọc thốt lời: - Anh nhìêu mồ hôi quá.
Toàn nín thinh, đang suy gẫm coi người đàn bà này đang nói cái ý gì. Có tật giật mình, đàn ông là vậy, hăng thì hăng lắm, mà kềm hãm thì lại dở. òng trời cũng công bàng, thường bắt mấy thằng cha đàn ông mỗi lân muốn cái gì thì lòi cái nấy ra, thiệt khó mà che dấu. Trời sinh người đàn bà ngu ở chỗ nào không biết, nhưng rất tinh ý về sự sôi nối của đàn ông. Cái kiểu nằm sấp khó chịu của Toàn, Ngọc biết rất rõ. Sau khi cào cào mấy cái nhẹ vào đốt xương sống cuối cùng của Toàn, Ngọc giả vờ ho sặc mấy cái nhẹ, xong đề nghi Toàn nằm ngửa lên. Toàn ú ớ như không nghe, trong khi đó vận dụng khả năng đề kháng cho ông "bồi bích" mềm lòng xuống, ngõ hầu khi nằm ngửa ra có vẻ tự nhiên hơn. Ác hại thay, khi người đàn ông xử dụng lý trí để đốl ứng với tình dục thì hiệu quả không đạt được mấy, mà còn có phần phản lại.
Đã biết như vậy, nhưng Ngọc cứ giục Toàn lật ngửa lại Biết người đàn bà này cố tình đánh thốc vào sự hổ thẹn của mình, Toàn dùng kếhoãn binh. Anh ta dê nghị Ngọc tìm cho một khăn bông lau mồ hôi. Khi Ngọc vừa rời khỏi loveseat, lợi dụng phút giây chớp nhoáng đó, Toàn ngồi dậy. Anh ta bỏ thòng hai chân xuống ghế, vậy mà vẫn không quên nhìn phía dưới bụng coi ổn định chưa. Ngọc thấy mình chọc ghẹo ông chủ nhà cũng khá dai rồi nên trong lúc đi lấy khãn, nàng còn tạt qua bếp uống một ly nước mát cho hạ hỏa. Thực ra cũng khá lâu rồi, Ngọc chưa có dip đụng chạm vào cơ thể đàn ông theo cái kiểu chủ động như hôm nay. Mấy sợi dây đàn lòng của nàng bị bỏ vắng từ lâu, nay được khảy lại, tự nhiên âm thanh phát ra có vẻ hăng hăng. Ngọc có cái thích là gãi đúng chỗ ngứa của đối thủ, mặc dù mình có bi... "tổn thương nhẹ" ở chỗ là bị khiêu khích vô hình.. Nàng uống ực ]y nước có một giây, hy vọng cuốn trôi thèm khát vô cớ xuống dạ dầy.